Tôi cố gắng để ký ức nhắc nhở những ấn tượng v�? chị, cố không mở lại bất kỳ cuốn sổ tay ghi chép nào đang cất trong ngăn kệ quen thuộc của mình. Trí nhớ nhắc nhở rằng Cẩm Vân cùng th�?i với Hồng Danh, Thu Cúc, Thu Nở, Kim Yến, Bảo Yến, Nhã Phương-cùng th�?i tính g�?n trong thập niên 80.
Cái gi�?ng khàn khàn ấy không lẫn vào bất cứ ai-cần nhấn mạnh có những giai đoạn quá khó phân biệt được gi�?ng ca này với gi�?ng ca khác nếu ta nhắm mắt lại. Cẩm Vân thì khác, ngay từ lúc khởi xướng ngh�? nghiệp, nhắm mắt lại vẫn cứ nhận ra, không lầm lẫn.
Trí nhớ lại nhắc: năm 1986, ở sân khấu nhà hát Trưng Vương, �?à Nẵng. Ca khúc Phôi pha được Cẩm Vân trình bày làm bàng hoàng ngư�?i nghe:"Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới v�?... nhớ chân giang hồ...". Sổ tay tôi khi ấy ghi duy nhất một chữ "tuyệt!". Cũng từ �?à Nẵng ra Huế, khán giả nơi đây vốn tinh tế, vốn "xương máu" với nhạc Trịnh Công Sơn, "xương máu" đến độ có thể xem là "bảo thủ" ngoài K.L ra khó ai chinh phục được h�? nếu ngư�?i ấy cả gan ch�?n âm nhạc của Trịnh Công Sơn. �?êm trình diễn ấy tại Huế, khán giả trầm tĩnh (khó tính không bao gi�? huýt sáo miệng ầm ĩ) đã tặng Cẩm Vân những tràng vỗ tay nồng nhiệt thay cho l�?i khen ngợi. Sổ tay của tôi lại ghi tiếp hai từ:"còn tuyệt".
Trí nhớ nhắc tôi có đôi lần đứng cạnh chị sân khấu trẻ của Nhà văn hoá thanh niên trong một đôi cuộc bình ch�?n. �?ấy là th�?i điểm của một ca khúc khiến chị thêm danh tiếng"Bài ca không quên" của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn. Nhưng Cẩm Vân là mẫu ca sĩ "không chỉ một bài" và gi�?ng ca ấy thách thức cái đáng sợ nhất: th�?i gian.
Thanh sắc vốn là thứ mong manh. Một ca sĩ giữ vững vị trí trong lòng ngư�?i hâm mộ mư�?i năm đã là gi�?i. Vượt qua con số mư�?i năm của ngh�? là xuất sắc. Cẩm Vân năm 1998 vẫn có tên trong mư�?i gương mặt nhạc nhẹ xuất sắc nhất VN. Chị vẫn là con sóng riêng tự vượt mình dù sau lưng đã có rất nhi�?u làn sóng trẻ, hát thứ âm nhạc quý phái-theo nghĩa biết làm cho ca khúc trở nên quý phái, biết gõ cửa và mở cửa tâm hồn ngư�?i nghe. Số ca sĩ ấy không nhi�?u và ở vị trí đó, lại vẫn có tên Cẩm Vân.
Chị vẫn ở một góc riêng âm nhạc của nhi�?u ngư�?i. Vẫn như tự khởi đầu đến tận bây gi�?, tiếng hát khàn khàn ấy vẫn nguyên vẹn vị trí vững vàng của mình, một gi�?ng hát "tr�?i cho ai nấy hưởng"... Tôi g�?i Cẩm Vân là một ngư�?i có của tr�?i cho. Chỉ th�?i gian mới đòi lại được. Nhưng th�?i gian chưa thấy dấu hiệu ấy-đến tận hôm nay.
�?ỗ Trung Quân
|