Năm 1997, Việt Anh ra Hà Nội chơi, thăm lại nơi chốn mình sinh ra. Trở lại Sài Gòn, những hình ảnh v�? Hà Nội và bạn bè nơi ấy cứ đ�?ng mãi trong ký ức Anh. Rồi trong một phút vỡ òa xúc cảm, Việt Anh đã viết thành bài "Dòng sông lơ đãng". Trong ca khúc này, hình ảnh "em-ngư�?i con gái chẳng đợi ch�?" chính là hình ảnh của Hà Nội, của bạn bè anh hóa thân thành. Việt Anh đã cho thâu âm "Dòng sông lơ đãng" trong album "Bốn gi�?ng ca vàng" qua tiếng hát của Thu Phương. So với "Ngư�?i đi xa mãi", thì "Dòng sông lơ đãng" đã có một bước nhảy v�?t v�? cả phần nhạc và l�?i. Ở ca khúc này, nhạc của Việt Anh đã thoát kh�?i những cái bóng của ngư�?i khác, giai điệu đẹp với những nét riêng, không cầu kỳ, làm duyên với kỹ thuật mà chan chứa cảm xúc. Còn l�?i ca thì có những câu đẹp như thơ. Ngư�?i ta phải thẫn th�? với hình ảnh mở đầu: "Từng ngón tay khép như nụ hoa trắng" rồi lâng lâng với ca từ: "Rồi sớm mai sẽ không còn vết dấu, một b�? phù sa quên bước chân qua"... Với vẻ đẹp lung linh mà giản dị đó, bài hát đi ngay vào lòng ngư�?i nghe.
Thành công này cũng khiến cho Việt Anh bất ng�?, nói v�? sự "đăng quang" ca khúc của mình, Việt Anh khiêm tốn nói: "Chắc là chỉ gặp may". Bởi vì, với Việt Anh, anh chỉ viết nhạc như một cách viết nhật ký bằng âm nhạc, ghi lại những cảm xúc buồn trôi qua. �?i�?u này rất dễ nhận thấy qua các ca khúc của Anh: những tình cảm thoáng qua, buồn man mác. Chính đi�?u này đã làm cho các tác phẩm của Việt Anh đẹp một cách chân thành, không phấn son. |