Quê anh, dải đất cuối mi�?n Trung bé nh�? với những bãi cát vàng hanh hao chạy vòng vèo ven biển. Ngày ấy, giữa những hụt hẫng bởi những hệ luỵ của đ�?i sống mà với suy nghĩ của một gã thanh niên mới chập chững vào đ�?i cứ tưởng chỉ riêng mình hiu quạnh, anh lại tìm v�? với biển.
Hình ảnh những con sóng kia, lớp trước, lớp sau thi nhau vỗ vào kè đá tung b�?t trắng xoá rồi dư�?ng như lại bá vai nhau chạy xa tít nghìn trùng đã làm vơi đi nỗi ni�?m u uẩn trong anh. Phải chăng đó là sự linh diệu hay đôi khi tự huyễn hoặc mình, anh cũng không biết nữa! Anh đã có những buổi chi�?u như vậy, ngồi nhìn biển bao la và xôn xao như được tạo nên bởi hàng vạn nụ cư�?i và môi hôn của sóng, anh có được giây phút bình tâm vô giá!
Chợt rùng mình, thôi đừng lạnh nhạt xô nhau giữa cõi ngư�?i mà m�?i cá nhân đ�?u muốn ràng buộc một phần hồn trong đó. “�?ư�?ng đ�?i rồi khăn gói mai kia chào cuộc đ�?i, nghìn trùng cơn gió bay...�? (Những con mắt trần gian). Anh hay em, hay ai đi nữa, mỗi chúng ta là một con sóng giữa đại dương nhân sinh mà trái tim đập nhịp yêu thương bởi “lại thấy trong ta hiện bóng con ngư�?i�?.
Nhạc sĩ h�? Trịnh đã thảng thốt hát l�?i đắm đuối như từ cõi chiêm bao xa lắm: “Biển sóng, biển sóng đừng xô nhau. Ta xô biển lại sóng v�? đâu�?. Sóng v�? đâu? Những thanh âm cứ trào lên, tràn ra thấm đẫm bể đ�?i vốn dĩ vô thư�?ng, lắm tiếng cư�?i mà cũng nhi�?u nước mắt. “�?ừng xô tôi ngã dưới chân ngư�?i!�?.
Báo Thanh Niên
|