MANG THEO MÙA ĐÔNG
Nhạc: Hoàng Hà - Thơ: Hoàng Quý
Khi ta ra đi
Mùa đông theo đi
Trong hành trang vương chiếc lá khô
Có con bướm giật mình rung cánh
Tiếc mùa đông lượn mãi về...
Ta ra đi mùa đông theo đi
Ôi mùa đông sương muối khát khô
Cuối dòng sông đã duềnh lên sóng
Con thuyền xưa còn đứng chờ!
Mùa đông! Ơi mùa đông!
Mùa đông, mùa đông dường như làm hoang ưu tư
Mùa đông chợt như giọt sương vu vơ
Mùa đông hình như thương người đất lạ
Tặng vật sớm mai ngoài khung cửa gió
Chút lá bàng lên lửa thẫn thờ
Tặng vật đơn sơ cuối con đường nhỏ
Loang loáng đi về một chút heo may
Tặng vật rưng rưng thoáng như hơi thở
Cứ chòng chành một vết sương bay...
Nhạc dạo: Quay lại từ ĐK và hát tiếp:
Khi ta đi
Mùa đông theo đi
Trong hành trang côi cút lá xưa
Chợt nhận ra giữa những miền khô cháy
Mãi mãi mùa đông gọi tiếng về
Chợt nhận ra những sớm chiều se thắt
Có mùa đông gọi mãi về!
|